XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  LOVE GAME


Phan_39

Người đã say khứơc đi, nhưng trong đầu hình ảnh nhỏ lại vẫn cứ hiện ra………….

“ Phương …phương…..”

Cứ thế mà dù chân đã đi không nổi nhưng Tuấn vẫn gán đến đó, trên đựờng chạy đã bao nhiêu lần bị người ta mắn vì cả đèn chưa chuyển sang xanh, tên này đã lao đầu đi……………..

Dừng xe, đi say sỉn theo con đường vào khu nhỏ ở, lại chạm phải tụi giang hồ, ấy thế Tuấn còn kiếm chuyện, để rồi bị tụi nó hội đồng cho.

Kết quả là giờ đây, thân tòan thương tích, máu cứ thay nhau mà chảy ra.

……………………………………………………………………..

Run sợ, tim Phương như nát ra khi thấy Tuấn như thế này……..

< Em rời anh, em rời anh cũng chỉ vì muốn anh sống tốt hơn,,,,tại sao tại sao anh lại như thế….tại sao chứ….”

Nước mắt không ngừng chảy trên gương mặt đo đõ của Phương…khẽ chạm nhẹ lên đôi má bị đánh bầm đi của Tuấn.

Lòng Phương đau đến muốn chết đi được…………………….

Bất giác cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay…………Tuấn dần ngứơc đầu lên……hé mở hàng mi dài đó………….

Giọng đầy mùi rượu tỏa ra….hai tay đưa lên, kéo lấy người nhỏ vào thân mình…..nói với giọng như một đứa trẻ………-

“ Đừng đi……đừng bỏ anh….xin em…xin em……anh không thể mất em…đừng bỏ anh……….đừng bỏ anh…..”

Càng lúc tiếng nói ấy càng thấm nhòa nứơc mắt đi……..Tuấn siết chặt đôi tay mình lại, Cuối cùng vẫn phải đầu hàng với chính mình, cúôi cùng vẫn không từ bỏ đựơc….cuối cùng vẫn phải chạy đi tìm tình yêu của nhỏ.

Phương khóc nức lên, ôm chầm lấy người Tuấn, mọi ý chí đếu bị tên này phá vỡ đi…..mọi nổ lực để cố quên đều trong một giây phút mà mất đi tất cả.

……………………………………………

Cứ thế cả hai áp sát vào nhau, không gian lành lạnh cũng lùi đi, nhường lại cho hai người này những cảm giác nhớ nhung từng bị che giấu đi một cách tàn nhẫn.

Những dòng nứơc mắt…..những hơi thở…những vòng tay…..những điều mà cả Tuấn và Phương từng phải nén chịu, nay òa ra một lúc.

………………………………………………………

Một lúc sau……….

Giờ đây nhỏ mới bất giác rằng, tại sao Tuấn lại biết chỗ này………

Nhưng hiện nay, nếu không rửa vết thương, chúng sẽ nhiễm trùng mất, nhưng nếu đưa Tuấn về, vậy Chấn Vũ………...chuyện về Chấn Vũ sẽ thế nào đây.

Đầu nhỏ rối tung lên, không biết phải làm thế nào,……nghĩ tới nghĩ lui…………….lát sau, nhìn Tuấn….

< Không được, để như thế này anh ấy sẽ chịu không nổi>

Cắn môi làm liều, Phương xốc tay Tuấn qua vai mình, nâng lên……….đỡ về….quả thật. Tại sao tên này nặng thế không biết, cái thân bé nhỏ của Phương mà phải vát một cái xác khổng lồ.

Nhỏ như muốn tắc thở khi vừa lê cái xác đó về trứơc cổng nhà.

Bà chủ trọ bước ra mở cửa.

Gương mặt cũng hỏang hốt lên khi thấy nhỏ đang đỡ một thanh niên nào đó, nhưng người tòan những vết thương, cả áo cũng lấm lem vết đỏ.

Vội vàng, bà mở cửa ra, giúp nhỏ đỡ Tuấn vào trong. Đặc người Tuấn nằm xuống nền đất đã đựơc trải nệm. Phương dùng chiếc khăn lông nhỏ, nhún vào chậu nứơc ấm, lau đi cái dơ trên vết thương, cố…cố làm thật nhẹ để Tuấn không cảm nhận được sự đau rát.

Nhìn Tuấn thế này, nhỏ cảm thấy thật đau khổ, Tuấn đau nhỏ còn xót hơn…..dù đã chìm trong tình trạng mê man nhưng phút chốc, miệng lại gọi tên người con gái này.

Chợt giờ Phương mới thấy , mình thật ngu ngốc, mình thật ít kỉ….tại sao lại chối bỏ người đàn ông này, tại sao lại cố tình đẩy Tuấn ra…tại sao lại nhẫn tâm lạnh lùng khi Tuấn đã hết sức níu kéo nhỏ.

..TẠCH………………

Gịot nước mắt rơi trên khuôn mặt Tuấn, ……..” Em xin lỗi…..em xin lỗi…..anh…”

Tiếng nói nghẹn ngào……..cởi từng chiếc nút trên người đầy vết thương kia, lau tòan thân, để Tuấn cảm thấy thỏai mái. Sau đó Phương lại mượn tạm chiếc áo của lối xóm, mặc vào cho Tuấn……………….

<Chỉ cạnh anh đây……>……nhỏ chợt xoay qua nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ của mình.

Đây là lần đầu tiêng tên này và Chấn Vũ đều một lúc hiện ra trứơc mặt nhỏ, giờ đây Phương càng thấy, Chấn Vũ cứ như giọt nứơc sau của Tuấn……..lòng trở nên thấy ấm …không hiểu vì sao, chỉ đơn giản nhỏ cảm nhận được như thế thôi.

Có lẽ suốt đêm nay, giất ngủ của Phương lại một lần nữa mất đi…………vì nhỏ cứ ngồi mãi thế mà ngắm hai cha con nhà này……………….Thấp thóang, lại thấy nụ cười mỉm lên.

………………………………………………………………………..

Sáng hôm sau………………………………….

“ Ưm…...ưhm……….”

Vừa cựa quậy người đã thấy đầu đau buốt, hơn nữa tòan thân cũng vậy, nhứt và ran rát cả người.

Vài phút sau, Tuấn mới tỉnh hẳn, từ từ nhỏm người lên , gương mặt chợt nhăn lại khi cái buốt trên lưng tỏa ra,…..rồi còn lại ngạc nhiên hơn khi thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ.

Lại chẳng thấy một bóng người nào, lắc lắc cái đầu, Tuấn cố nhớ xem tối qua mình đã làm gì…………………

Đúng làm có uống say…sau đó…..sau đó……hình như lại lên xe để đến một nới nào………………………..bất gíac cái tên Trịnh Vỹ Phưong hiện lên trên đầu tên này.

< Đúng rồi………cảm giác tối qua…….>

Nhớ lại cái ấm áp, cái mùi hương quen thụôc trên người nhỏ, hòang hồn, Tuấn định phóng ra tìm, vì nghĩ, chẳng lẽ nhỏ lại bỏ đi nữa sao……………

Chưa kịp dở mền thì…………..

………….Cạch……………

“ CẬU TỈNH RỒI À…………….đây ăn chén cháo này đi, nó sẽ giúp cậu thấy khá hơn…….”

Giật mình khi từ đâu một bà lão xuất hiện, dần dần Tuấn cũng nhận ra đựơc vấn đền…..định mở miệng………

Nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng đó, chắc hẳn đang thắc mắc ., bà cười hiền rồi nói luôn…..-

“ Cô Phương đã đi từ sớm rồi, cổ còn nhờ tôi đưa lại cho cậu vật này….”- Vừa dứt lời bà lôi trong túi mình ra một mảnh giấy nhỏ, được gấp lại làm tư…đưa cho Tuấn.

Chợt tên này lại có cảm giác sợ…..sợ cái hình ảnh lần cuối cùng nhỏ ra đi…cũng chỉ để lại mẩu giấy nhỏ. Chạm vào mảnh giấy mà tay cũng run theo, mồ hôi cũng rơi xuống.

Hành động của tên này , cả vẻ mặt nữa, làm cho bà cũng cười phì ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mắt cứ dán vào mảnh giấy mà tay thì hổng dám mở, nữa vừa lật ra, thì nửa kia lại nhanh tay gấy vào. Cứ thế mà gần một tiếng sau Tuấn mới lấy hết dũng khí để banh tờ giấy đó ra mà đọc….( Sax….x !).

“ Anh dậy rồi có phải không, quần áo em cũng đã giặc, và ủi sẵn cho anh rồi, chúng nằm bên tay trái cảu góc phòng đấy.

Em còn vài việc phải làm, nên không thể chở anh dậy được, dù không quen nhưng cũng gán nuốt chén cháo vào bụng……

Đừng lo , em sẽ không đột nhiên mà mất tích đâu.”

Dứt hết dòng chữ, càng lúc con tim tên này càng đập nhịp nhàng trở lại, hú hồn, cứ tưởng nhỏ lại bỏ đi nữa chứ, nếu thế chắc chỉ còn cách tự cắn móng tay mà tự tử quá..( Ặc…!...).

Nhìn lướt quanh một lượt căn phòng, một không gian tuy không rộng, nhưng cũng không đến nỗi chật hẹp, thấp thóang Tuấn thấy những chiếc túi đựng đầy quần áo của Phương.

Bất giác lại giật mình khi thấy trong đó có cả những vật dụng, quần áo, vào những đồ linh tinh cho trẻ con nữa.

Giờ đây, Tuấn mới sực nhớ, hôm qua…..đúng vậy….hôm qua hình ảnh người đàn ông và đứa trẻ………..

Tính tò mò trổi dậy, cái thân không chịu ngồi yên dù người đầy thương tích, bò bò…một hồi Tuấn chạm tay vào chiếc túi đó.

Tay cầm vào chiếc áo nhỏ, nâng cao lên trứơc mặt mình, ôi trời….sao lại nhỏ đến thế này nhỉ….ngương mặt chợt ngố ra của Tuấn khi cứ dán mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo thun đáng yêu ấy.

Chưa thỏa mản, lại cuối đầu xuống, hai tay tiếp tục tấn công vào cái túi nho nhỏ tội nghiệp đó.

Lần này Tuấn lại moi ra được một cuốn album không to lắm….tay bắt đầu lật tấm bìa dày phía bên ngòai ra.

Tim chợt đứng lại, hơi thở trở nên đứt đọan khi ập vào mắt tên này là hình ảnh nhỏ đang ôm lấy một đứa trẻ…..đứa trẻ rất nhỏ, nhìn chỉ cỡ vừa một tuổi thôi, không ngừng, tay lại lật tiếp tờ thứ hai…………….thứ ba…….thứ tư……cứ thế mà hình ảnh đứa bé đó càng lúc càng hiện ra nhiều hơn, chạy dọc theo năm tháng…..Tuấn có thể thấy rõ được khi xem tấm áp chót….trên tay cầm chiếc bánh kem nhỏ, với gương mặt thiên thần đó, không hiểu sao Tuấn lại có cảm giác gì đó rất khó diễn tả,, khi thấy nụ cười thơ ngây của đứa trẻ này.

Bên cạnh là nhỏ, vòng tay ôm chặt lấy đứa bé đó, nụ cười tươi, những cái hôn , cái ôm, những cái cười híp mắt của hai người, chợt làm cho lòng Tuấn có chút gì đó ghen tị.

Hiện nay, đầu tên này ngập đầy dấu hỏi, mơ hồ, rối tung cả lên.

Vì Tuấn nửa nghi nửa ngờ…..không lẽ đứa bé này là……..nhưng nếu phải thì rút cuộc…………còn cái tên hôm qua là ai……….?

Đầu như muốn banh chành ra vì không ai giải đáp câu hỏi cho tên này, mà càng lúc những câu hỏi đó càng mọc đầy ra hơn, nhưng đột nhiên Tuấn lại thích cứ nhìn mãi những bức ảnh như thế.

Vì Tuấn muốn biết những năm tháng cả hai rời xa nhau, nhỏ đã sống như thế nào, đôi lúc lòng Tuấn xót đi khi thấy Phương gầy đi thấy rõ, gương mặt lúc hồng hào, lúc lại tái đi vì cái mệt cái mỏi………………

Mãi cứ cầm những bức ảnh trên tay, chợt………..

Nhớ đến hôm nay có một cuộc họp khá quan trọng……….nhưng không hiểu sao, suy nghĩ một hồi Tuấn quyết định chuồn luôn,. Vì tối qua trong phút tức gậin tên này đã lỡ tay ném thẳng chiếc phone vào tường, thành ra giờ đây lấy gì mà gọi về công ty nữa….( Cho chừa..)

Ngồi tựa lưng vào góc tường một hồi lâu, trong đầu tự dưng nghĩ ra cái gì đó, lập tất Tấun đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo của mình, bất giác đưa lên áp vào má mình.

Vì lòng chợt ấm lên khi biết rằng chiếc áo này đựơc chính đôi tay nhỏ giặc cho.

Xong xuôi mọi thứ, nhanh tay nhét cái gì đó vào túi quần…?, bứơc ra khỏi căn phòng đó, cuối đầu chào bà một cái….và ……, tên này ra khoỉ khu phố này…………..đi đến một nơi………….

………………………………………………………………………………………..

**************************

“ Cố lên, mày sẽ làm đựơc thôi”- tự trấn tĩnh bản thân, hít một hơi thật sâu, Nghi mạnh tay tung cánh cửa đó………..

Đang lo lao đầu vào đóng hồ sơ, chợt Phong giật cả mình lên khi nghe tiếng cánh cửa phòng làm việc cảu mình bị đối xử một cách tàn nhẫn.

Ngước đầu lên thì …Ôi chao..! chẳng phải là cô bé đã cho mình đo ván trên nền đất hôm qua sao.

Lập tức Phong buôn cây viết trên tay mình, chóng lên cầm nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ qua đôi kính không độ đó.

Tự dưng bị hắn nhìn bằng ánh mắt như muốn thôi miên vậy, người nó trở nên cứng đi và tê liệt. Tiếng gần Phong, nó đập mạnh đóng tài liệu hôm qua vừa nghĩ ra đựơc.

Ánh mắt đầy nhiệt huyết hiện lên……-

“ Gíam Đốc”

“ Gì.?”- đáp lại…

“ Tôi đến đây để……”

“ Hủm….?”- chăm chú nghe…và con mắt vẫn không thôi ngừng nhìn vào nó.

“ ĐÂY Ạ…”

Cuối đầu ..tay đẩy đóng giấy đó hướng về phía Phong. Thóang ngạc nhiên, nhưng lúc sao hắn cuối cùng cũng chịu dời mắt, nhìn xuống cái vật đang ngự trên mặt bàn, tay chạm vào kéo gần đến tấm nhìn của mình….lật lật ……dở dở…….

Lúc sao…..

“ Là ý tưởng của cô ?”

Không trả lời nó chỉ nhìn Phong , đầu gật gật…….

………Bộp…………..

Đậy tay lên đóng giấy đó, bất ngờ Phong đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khóac sau ghế, rồi phóng ra, tay cũng sẵn tiện đốp lấy bàn tay Nghi………..kéo đi chỉ vỏn vẹn một câu nói………….-

“ Khảo sát thôi..!”

Đớ mặt ra khi thấy hành động của Phong, khi hòang hồn thì đã bị hắn lôi vào than máy rồi…………………………….

**** Trở lại đêm qua………..

“ Cả ngày hôm nay em làm gì vậy, sao lại về trễ thế, hôm qua cũng vậy, ….”- Tay cầm chiếc nĩa, không ngừng gấp thức ăn, miệng cũng không ngừng nhai nhưng hành động nói lại đi kèm…….

Bưng dĩa đồ ăn ra cho Nhất Long, cả ông Khải nữa……….trong đầu nó vẫn chưa yên định lại, vì mọi việc đều ào đến một cách bất ngờ……

Suy nghĩ một hồi, nó cảm thấy,……< Không đựơc, tốt nhất là không thể nói ra, trong lúc này…Phong vẫn chưa nhớ ra mình, nếu nói ra chỉ sợ………………….>

Đắng đo một hồi, cuối cùng nó đành nuốt luôn vào bụng, chỉ ba hoa với Tuyết và ông Khải là mình đi dạo ngòai trời cho giải stress.

Ấy, đơn giản một câu, nên chẳng ai có cơ hội mà moi mà móc từ miệng Nghi. Nhìn Nhất Long cậm cụi úp đầu xúông nuốt lia chia những sợi mì. Nhìn con bằng ánh mắt âu yếm…….rồi lòng lại thấy đau đau khi nhớ về Phong.

Nhất định nó sẽ mang hắn quay về bên cạnh nó, dù cho Phong đã không còn nhớ gì về kí ức giữa cả hai .

………………………………………

Quay trở về hiện tại.

Giờ đây Nghi đang bị Phong lôi đi vòng vòng ở khắp các khu bày bán nội thức. Vừa đi, tay không ngừng chỉ vào những vật dụng ấy, rồi xoay đầu bảo nó phải ghi chép lại…

Đôi lúc ánh mắt cứ mãi lo nhìn Phong mà không biết từ lúc nào bị hắn kí cái cóc lên đầu… “Tập trung vào công việc, nhìn như thế mòn vẻ đẹp của tôi đấy…”

< Sax……x…..cái tên chết tiệt này…>

Xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, nhưng chợt lòng nó lại cảm thấy vui vui vì những hành động này.. hắn cũng đã từng làm thế.

Phải nếu nói về ăn cóc thì không biết Nghi đã đốp bao nhiêu lần từ Phong rồi. Mung lung một hồi nó cũng tập trung vào công việc trở lại…….

……Cả hai đi một hồi, thóang thấy nó mệt rả chân, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cười hiền một cái Phong dẫn nó vào quán nước để nghỉ ……………

Ngồi thụp xúông chiếc ghế êm mịm, mà Nghi thầm mừng…vui cho cái lưng lẫn đôi chân đáng thương của mình, sau khi gọi nứơc………………

Phong lại nhìn nó bằng ánh mắt tò mò…..-

“ Chúng ta quen nhau đựơc bao lâu rồi..?”

Giật mình với câu hỏi của Phong, đôi mắt nó mở to, đầy vẻ ngạc nhiên ra mà nhìn hắn……ấp úng trả lời….-

“ Ừm…m…thì cũng được vài tháng…”

“ Ít vậy sao,..?”- Phong nghiêng đầu nhìn, chỉ trong vòng vài tháng à, nhưng sao thái độ ngày hôm qua của nó, làm hắn cứ tưởng đã gần được vài năm ấy chứ.

Chưa thỏa, Phong hỏi tiếp….-

“ Tôi chủ động hay cô..?”

Cứng họng lại, mặt nó ngu ra thấy rõ khi nghe Phong hỏi thế, Trời ạ..! biết trả lời thế nào đây….nuốt một hơi hết li nước cam……-

“ Anh đấy.”

“ Sao..! không ngờ con mắt tôi lại có vấn đề…”

Người trở nên nóng khi hắn trả lời như vậy, gương mặt nó thóang đỏ lên vì tức, châu châu chân mài lại, phụn phịu mặt ra. Đột nhiên không hiểu sao nó lại muốn đứng dậy, ghị cái đầu Phong, đập xuống bàn cho bỏ ghét…( Ặc..! con này…)

Nghi nào biết, miệng nói thế, nhưng lòng Phong lại nghĩ khác đi…..vì thật chất Phong rất thích cái vẻ trẻ con thế này cuả nó, sở dỉ làm thế cũng chỉ muốn đựơc thấy gương mặt đáng yêu của nó khi tức giận thôi.

Ngưng một lúc Phong lại bắt chuyện….-

“ Chúng ta đã ngủ với nhau chưa?”- vẻ mặt tĩnh bơ khi nói về chuyện đó.

…………….PHỤPPPP……………..

Đang nuốc cốc nước lộc sau khi đã húp hết đóng ứơc cam, con mắt Nghi trợn lên, phun vèo ra hết vào mặt Phong…..

…………Ăc…….sặc……sặc…c……………….

Sặc sụa, nứơc nghẹn ngay giữa cổ, mặt tái đi khi xém chết vì không thở ra đựơc. Còn Phong, hắn mới bị sock, khi không lại hứng cả lít nước vào mặt mình……ngừơi trở nên bất động….

Hành động của cả hai khiến cho ai ai trong quán này cũng phải dừng cuộc đối thọai mà quay đầu nhìn cảnh tượng đó.

Phong nổi quạo……-

“ CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY…SAO LẠI PHUN VÀO MẶT TÔI….?”

GiẬt thót tim khi hắn nạc bất ngờ, nhưng nó là vua bứơng bỉnh mà, lập tất ngưỡng đầu lên mà cãi lại……-

“ NẾU ANH KHÔNG NÓI NĂNG NHƯ THẾ, THÌ LÀM SAO TÔI SẶC ĐỰƠC……”

“ CHUYỆN ĐÓ THÌ CÓ GÌ NGẠI, NGỦ THÌ NÓI CÓ KHÔNG THÌ NÓI KHÔNG..”

Chưa hả giận, hắn cũng đốp lại nó, nhưng lại bằng câu nói quá lộ liễu. Làm mặt nó đã đỏ nay còn đỏ hơn. Xấu hổ đến không có lỗ mà chui.

“CHẾT ĐI..!”

Giận điên người lên, nó đẩy mạnh cái bàn về phía hắn, khiến cho cả cái bàn thục mạnh vào người Phong. Đứng dậy, lôi chiếc túi rồi bỏ đi………….

Mặt Phong nhăn như khỉ ăn phải ớt, tay ôm cái bụng của mình, Trời ạ..! đau chết đi đựơc, sao nó lại mạnh tay đến thế……………

Nén ná một hồi, hắn cũng chạy theo ra ngòai mà tìm nó……..

Bứơc đi với đóng lửa trong người mình, nó điên lên khi nghe cái khiểu nói năng đáng ghét của hắn, bất chợt bàn tay từ phía sau chụp nhanh cổ tay nó lại……………

Giật mình xoay về phía sau thì thấy Phong thở như chưa từng đựơc thở, chợt lòng nó cảm thấy vui vui khi thấy hắn như vậy………nhớ đến cái bàn, đột nhiên nó thấy mình hơi quá tay với Phong…định mở miệng hỏi có sao không thì……………

Một tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Nghi, nhưng một tay khác lại đưa lên trước mặt nó……vì chạy quá nhanh, nên giọng nói cũng hụt hơi đi…..-

“ Đưa….đưa….mau…….”

Mặt ngu ra hỏi…-

“ Đưa cái gì..?”

Dứt hơi thở cuối cùng, Phong cũng buôn tay nó ra, đứng thẳng người lên, nhe răng, khoe nụ cười đểu vẫn đểu như ngày nào của mình….-

“ Còn gì nữa, tiền ly nước cam của cô đấy, tôi đã nói là trả cho cô à?.”

Nghe như sét đánh vào tai, người nó run lên….không phải vì đau lòng….mà run vì quá tức……-

“ A.n.h…a...n..h….an.h…”

Tay siết chặc lại để kiềm chết cơn giận, và kiềm chế trứơc nụ cười đáng ghét của Phong, tất tốc, chịu hết nổi nó phan nguyên chiếc túi của mình vào đầu hắn……Rút kinh nghiệm, Phong chớp nhanh như gió thụp đầu xuống mà né đi cái cách giết người bất ngờ của nó.

Người lại đứng thẳng dậy, giọng nói có phần nghiêm chỉnh đi…..-

“ NÀY CÔ KIA, TÔI TRẢ LƯƠNG LÀ ĐỂ CÔ SÚÔT NGÀY ĐÁNH TÔI ĐẤY HẢ, ĐỪNG QUÊN TÔI LÀ SẾP TRÊN ĐẤY….”

………BỐP………………………….

“ THẾ THÌ SAO…”

Lời nói đi đôi hành động, phan không được thì dọng thẳng vào bụng hắn là xong. Đúng vậy, nó đã không thương lấy dù chỉ một phút mà đã thẳng tay dọng vào người Phong một cú trời gián……………..

Vừa dứt, nó xoay người bỏ đi, nhưng lần này không còn gọi là đi nữa, mà là chạy đấy….vì nếu lúc này còn đứng đây thêm phút nào nữa, chắc sẽ gây ra án mạng mất.

Bỏ mặt Phong, nó lau chạy thẳng về công ty mà không thèm xoay đầu lại xem hắn có sao không. ( Dám mới sợ…!).

Đúng là chậm một giây thì mất mạng như chơi, tựa người vào cột đá gần trạm xe buýt, mặt Phong lộ hẳn vẻ đau sau khi lãnh một đòn của nó, đau thì đau nhưng chỉ một thóang sau , gương mặt hắn lại xuất hiện nụ cười…..-

“ Cũng Vui Đấy”

Trời ạ..! không biết rút cuộc, hai tên ngốc này đang làm gì nữa…….. Mặc dù vẻ lạnh lùng bên ngòai của Phong không hề thay đổi. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đối mặt với nó thì vẻ lạnh lùng ấy không tài nào thực hiện đựơc. Hơn nữa cứ chạm mặt, hắn lại nổi cơn thích chọc ghẹo nó hơn. ( Bó tay ..!).

*********************

Tức đến vỡ não, người bóc đầy khói lên, hầm hực ngồi vào bàn làm việc cuả mình, moi hết đóng tài liệu ra, nó đâm đầu vào làm…vì nếu không tìm cái gì có thể khiến nó quên cái mặt đáng nguyền rủ của hắn, chắc nó sẽ nhập viện vì điên mất.

Không tin vào mắt mình được, sao Phong lại thay đổi như vậy nhỉ…………..mặc dù trứơc kia đôi lúc hắn cũng chăm chọc nó kiểu đó, nhưng cái cách ăn nói trời đánh này thật là……chịu không nổi mà…………….

*************************

Sau khi đưa Chấn Vũ đến trường, tất nhiên nơi nhỏ đến chỉ còn là cái tiệm đó chứ còn nơi àno nữa. Đúng vậy, hôm nay Phương vẫn đi làm như thường, chỉ có điều, trong long chưa mấy là yên tâm. Nhỏ hòai nghi, có lẽ Tuấn đã biết sự tồn tại của Chấn Vũ, nhưng nếu gnhĩ đó là con thì hẳn là chưa. Rồi nhỏ sẽ giải thích như thế nào đây…………Trời ạ…! Sao mọi chuyện rối tung lên cả….điên mất thôi…………..

Sau đêm qua, không hiểu sao giờ đây năng lượng trong người nhỏ nổi lên một cách nhanh kinh khủng. Vừa vui lại vừa lo thom thóp torng long vì hòan tòan không thể xác định được.

< Liệu sự lựa chọn này đó đúng không..>

Mệt mỏi khi phải tìm ra đáp án trong lòng mình, suốt đêm qua nhỏ không hề chộp mắt.

Cúôi cùng, Phương đành liều mạng……quyết định không chay trốn Tuấn nữa. Nhưng chỉ có thế thôi, còn việc quay lại thì nhỏ chưa nghĩ đến. Hiện tại cả việc của Chấn Vũ, nhỏ còn đang điên lên không biết phải đối mặt như thế nào, chứ nói chi là chuyện tình cảm riêng của bản thân.

Nghĩ không bằng thực tế, thôi thì tới đâu hay tới đó. Bên cạnh, giờ đây, vì đã trở về thành phố, thỉnh thỏang Phương cũng gán tìm kiếm tin tức của anh Long, nhưng mò đến studio thì mới biết anh đã kí hợp đồng với AS và hiện tại, nếu muốn xác định vị trí của Long, quả thật điều đó không dễ dàng với nhỏ tí nào. Nhớ anh nhớ cả gia đình, nhưng nhỏ vẫn chưa đủ tự tin để quay về khi chưa sẵn sang gì cả. Nay lại thêm cái tên rắc rồi này, tại sao nhỏ không tài nào dứt ra khỏi Tuấn chứ….tại sao lại bị dao động một cách dễ dàng như vậy……..Hài….i…..

Đúng vậy, cứ thế mà em Phương nhà ta vừa làm vừa thở dài suốt cả ngày đấy…..

…………………………………………………………………..

Dù là đứng từ khỏang cách xa nên Tuấn không nhìn rỏ đựơc gương mặt của đứa trẻ đó. Nhưng sau nhưng tấm ảnh đó , Tuấn đã có thể nhớ rõ được khuôn mặt thiên thần ấy, thóang thóang, tên này lại hi vọng đó là…….của mình. Nhưng cứ hễ nhớ đến thằng đã vỗ vỗ lưng nhỏ, lòng Tuấn lại nổi cơn ghen lên……tức trào máu họng…( Sax…x…gia trưởng có khác nhỉ…!).

Ấy…ấy……nên bây giờ, cảnh tượng lúc này đây…….Tuấn không đến làm phiền nhỏ nữa, mà lại thay đồi đối tượng…….hai tay đúc vào túi quần……đi tới đi lui trứơc cổng trường của Chấn Vũ…….

Có ai mà tin được khả năng chịu đựng của Tuấn cũng hay nhỉ, những 2 tiếng để đi vòng vòng ngòai phố, chuẩn bị tinh thần để đối diện với thiên thần nhỏ, tức cười mà, cái mặt ngố ngố pha lẫn hồi hợp của Tuấn nhìn sao tuế chết đựơc, cộng thêm nay nay lại cứ long tong trứơc trường Chấn Vũ 3 tiếng. Không biết mỏi chân hả trời……………

…………….Reng …………reng…………….reng……………………

Giật thót tim lên khi tiếng chuông reo lên, vừa chốp mắt, tất tốc, Tuấn đã thấy lũ trẻ chạy ào ra, Nhìn tới nhìn lui, cái đầu cứ nhấp nhô lên………< A..! >

ChẤn Vũ từ bên trong bước ra, nhưng không chạy ào như mấy đứa trẻ khác mà ngoan ngõan ngồi ngay phía thề chờ mẹ tới……..

Hôm nay, ngày đẹp trời nhỉ, cô lại cho ra sớm 10 pút nữa, chơi cả ngày cùng bạn, vui biết là bao…..hai tay chóng vào hai má, miệng cứ tủm tỉm cười vì nhớ đến bài hát hôm nay cô dạy,..chốc chốc lại hát nho nhỏ lên…………

Bước gần lại đứa trẻ đó, Tuấn ngồi thụp xúông trứơc mặt Chấn Vũ……….

Thấy đột nhiên có chiếc bóng tiếng về phía mình, ChẤn Vũ ngước đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn……lễ phép……cuối nhẹ đầu xuống…..

“ Chào chú..”

Tuấn không nói gì cả, cứ nhìn chầm chầm vào mặt Chấn Vũ thôi, một thóang lâu sau thấy người này không trả lời lại, Chấn Vũ lại gật đầu chào tiếp…..-

“ Con chào chú…”

Bất giác, tên này tỉnh mộng, tay đưa nhẹ lên , sờ vào má Chấn Vũ vừa định nói……-

“ Con tên………….”

“….Chú Quân..!”

Trời ơi…! Thôi tiêu ròi,…..không biết cái gì sẽ xảy ra nhỉ………………….

Còn Phong,…………với cái tính chọc ghẹo bất chợt ổi lên trong người, tiếp theo hắn sẽ làm gì đây.

Hai đứa nó, liệu có bị hứng những quả tạ từ trên trời rơi xúông không.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .